‘Người Cha’ Mù Đặc Biệt Nhất Việt Nam

(Thường thì chỉ người sáng mới dắt được người mù. Ấy vậy mà có 1 người mù lại dắt được rất nhiều người sáng đến bến bờ yêu thương. Thiên Chúa lại hay viết thẳng trên những đường cong). Thánh lễ Tạ ơn long trọng bắt đầu diễn ra với Bài ca Nhập Lễ. Trên gian cung Thánh, bàn tay người linh mục trẻ đang lướt nhanh thoăn thoắt trên cuốn sách lễ Rôma in bằng chữ nổi Braille.
Mọi con mắt đổ dồn về phía bàn thờ. Không gian yên ắng đợi chờ. Người ta vẫn nói: Có đau mắt mới thương người mù. Có đau chân mới thương người què. Không ít người đã cảm động, chỉ chực rưng rưng nước mắt. Trong phút chốc, một thanh âm đĩnh đạc đầy bất ngờ được cất lên dẫn cộng đoàn bước vào thánh lễ long trọng. Thứ thanh âm được kết tinh trong nước mắt, tăm tối, khổ đau nhưng vẫn sáng ngời niềm hy vọng… Đúng là Thiên Chúa đã viết thẳng trên những đường cong với bất cứ ai có tấm lòng thành tâm thiện chí. Ngài hay tuyển chọn những người tầm thường để làm rối loạn những kẻ mạnh mẽ.
Đó là những gì đã diễn ra trong thánh lễ Tạ ơn của Cha Dương, vị Linh mục mù. Cha Dương, tên đầy đủ là Phêrô Phạm Văn Dương, sinh ngày 6/6/1973, tại xứ Rú Đất, hạt Bảo Nham, giáo phận Vinh, thuộc địa bàn xã Long Thành, Yên Thành, Nghệ An. Ngài là con thứ 3 trong gia đình làm nông nghiệp và có tới 10 anh chị em. Cuộc đời dâng hiến của Ngài bắt đầu từ mốc gia nhập dòng Anh em Đức Mẹ Về Trời (AA) kể từ năm 1998. Sau một thời gian học tập tại Việt Nam, năm 2002, thầy Dương qua Pháp. Thật không may mắn, đến năm 2004, khi đường tu còn dang dở, đau thương ập đến với người tu sỹ trẻ tuổi khi thầy bị một loại virus đặc biệt tấn công khiến đôi mắt trở nên mù hẳn. Con đường ơn gọi tưởng chừng chấm dứt. Giữa lúc đau khổ cuộc sống, thầy Phêrô Dương vẫn một lòng tin tưởng vào thánh ý Chúa. Con người lạc quan, có cách nói chuyện vui vẻ, hay đùa, hay tếu ấy không bao giờ đầu hàng số phận. Và cuộc đời không phụ sự nỗ lực vươn lên và dấn thân miệt mài của vị tu sĩ mù.
Ngài được bề trên truyền chức vào ngày 14.10.2012 tại giáo xứ Hyppolyte, TGP Paris, Pháp quốc và chuẩn bị sứ mệnh phục vụ cộng đoàn tại Việt Nam. Việc phong chức cho người khuyết tật hầu như “xưa nay hiếm”. Nhiều năm trước, báo đài Công giáo loan tin một giáo phận Hàn Quốc quyết định truyền chức cho một chủng sinh khuyết tật để phục vụ anh em đồng cảnh ngộ. Dù sao, đó cũng là trường hợp hy hữu, rất đặc biệt. Nhìn vào hành trình ơn gọi của tân chức Phêrô Phạm Văn Dương, con người nhận thấy Thiên Chúa đưa ra lời mời gọi và tuyển chọn không giống ai: “Không phải anh em đã chọn Thầy, nhưng chính Thầy đã chọn anh em” (Ga 15,16). Cha Phêrô quả là nhân chứng cho tình yêu thương dạt dào không bờ bến của Chúa. Thiên Chúa nhân lành đã “viết thẳng trên những đường cong” qua cuộc đời tưởng chừng như đi vào ngõ cụt của Cha. Hàng ngày, Cha vẫn tự dâng Lễ và làm các việc mà không hề cần ai trợ giúp, ngoại trừ việc dắt lên dắt xuống.
Những ai chứng kiến thì hoàn toàn nể trọng, cảm động và thán phục Cha. Ngoài ra, Cha còn có năng khiếu giảng rất hay và ý nghĩa. Nhiều người trong chúng ta, có lẽ không bị mù lòa về mặt thể xác như Cha, nhưng rất có thể, chúng ta đang bị mù tối về mặt tâm hồn. Chúng ta bị mù tối về mặt tâm hồn khi vẫn chưa chịu nhận ra có Thiên Chúa là Cha và mọi người là anh chị em của ta cách sống động và sâu sắc. Có nhiều người bị mù, mà lại không mù. Có nhiều người không mù, nhưng lại bị mù.